làm vợ bác sĩ chương 73

Alo Bác Sĩ Nghe - Tập 32: Ma Cây. NetLove là một ứng dung cập nhật nhanh chóng và chính xác các chương trình truyền hình do MCV Corporation sản xuất, được MCV Network trực thuộc MCV Group bảo vệ bản quyền, quản lý, vận hành và khai thác nội dung. Các video được đăng tải đa dạng Truyện Làm Vợ Bác Sĩ. Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Sủng, HE.Trong tình yêu mỗi người có những cách biểu đạt khác nhau, có người dùng cách yêu chiều cũng có người dùng hành động trái người lại, cũng có người muốn chiếm được thân thể người yêu rồi Saved. Bác sĩ Ha cuối cùng đã có đủ dũng khí đối đầu trực diện với vợ cũ - cô giáo Cheon sẽ là tình tiết thú vị trong tập 20 của 'Penthouse - Cuộc chiến thượng lưu'. Ở những diễn biến trước của Penthouse - Cuộc chiến thượng lưu, cuộc hôn nhân không tình yêu Cheon Seo Jin Mua dao mổ rẻ, rạch 3 lần mới qua da người bệnh. Tại hội nghị, đại diện cho các Bệnh viện tuyến Trung ương, Giám đốc BV Chợ Rẫy Nguyễn Tri Thức đã đề cập đến những khó khăn, thực tiễn đang xảy ra tại các bệnh viện, các cơ sở y tế thời gian qua. Cụ thể, theo Đọc Truyện Làm Vợ Bác Sĩ ngôn tình ngược của tác giả Lạt Tiêu. "Đỗ Hoàng Ngân, cô tự nghĩ cho kĩ, thứ nghiệt chủng này, sống hay chết đây?" Giọng nói bà ta lạnh nhạt như vọng ra từ hầm băng, không hề có một chút ấm áp nào. "Mẹ, đứa bé này cũng là huyết mạch của nhà họ Cao, mẹ không thể đối xử với nó như vậy được!!" Site De Rencontre Femme Agée Gratuit. "Chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức, toàn thân cô gái ấy bị bỏng nặng, đầu lại bị va chậm mạnh, cộng thêm khi đưa đến đây cô gái chỉ còn chút hơi thở cuối cùng nên đã không gắng nổi sức mà vượt tôi thành thật xin lỗi."Lời nói vị bác sĩ ấy kết thúc, đằng sau anh ta là một chiếc băng ca được hai người y tá đẩy đó là một người nằm yên bất động bị phủ toàn thân bởi một tấm ga màu thấy hình ảnh ấy, Tư Cảnh Nam cứng họng không nói nổi câu nào, cảm giác đau đớn chạy dọc toàn Duật đứng ngơ ngác nhìn con người nằm chiếc băng ca ấy, anh bước tới, nhẹ nhàng kéo chiếc ga xuống, anh chợt mỉm cười, cười trong sự đau khổ"Đây không phải cô ấy, hãy nói với tôi đây không phải cô ấy đi!" Lôi Duật đột ngột nắm lấy cổ áo vị bác sĩ đó, trừng mắt, hung hăng lên tiếng."Lôi Duật! Bình tĩnh lại!" Tư Cảnh Nam giang tay ngăn cản hành động mạo phạm của Lôi Duật lại, lạnh nhạt ra có lời nói của Tư Cảnh Nam mà Lôi Duật điều khiển được hành động của mình, anh buông tay khỏi cổ áo vị bác sĩ kia rồi theo bản năng nhấp chân lùi vài bước."Đã xét nghiệm ADN, cô gái này đích thị tên là Lạc Phi Vân, hai mươi hai tuổi." Nói xong, vị bác sĩ cúi chào rồi rời Cảnh Nam yên lặng không nói lời nào, hướng mắt nhìn theo hình dáng trống trải của bóng lưng vị bác sĩ mà trong lòng xót xa vô Duật quỳ sạp xuống, nhìn Lạc Phi Vân và nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên khuôn mặt cháy đen và bị biến dạng của cô"Phi Vân, em tỉnh lại vẫn chưa kịp nói yêu em Vân, anh biết lỗi của mình rồi, em tỉnh lại đi có được không?" Nước mắt Lôi Duật lã chã tuông rơi, Tư Cảnh Nam không biết nói gì ngoài thở dài bất lúc, Yến Tử Kỳ từ xa chạy đến, những thứ bà đang cầm trên tay đều buông hết xuống đất, bà cúi nhìn đứa con hóm hỉnh, tinh nghịch ngày nào của bà, bây giờ chỉ còn là một cái xác ngày càng lạnh lắc đầu"Chuyện gì đã xảy ra Vân!" Bà ôm cô vào lòng mà khóc nức đầu bà cũng phủ nhận người đó không phải là con bà nhưng nhìn chiếc vòng trên tay cô bà như nhìn thế giới sụp vòng ấy là món đồ mà cha cô đã để lại, nó nằm ngay trên cái xác bị cháy đen ấy, bảo làm sao bà không tin cho được chứ?Yến Tử Kỳ bị sốc khá nặng, Tư Cảnh Nam cau mày, lo lắng chạy đến an ủi bà."Nam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?""Mẹ, là lỗi của con, con không bảo vệ được cho Tiểu Vân."Vì đã khóc và nhiều và bị sốc nên Yến Tử Kỳ liền ngất đi, Tư Cảnh Nam nhất thời hoảng hốt, nhanh chóng gọi bác sĩ tới.\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_Phòng hồi Tử Kỳ nằm yên trên giường bệnh, Tư Cảnh Nam và Lôi Duật đều ngồi gần đó, ai nấy cũng đều mang một sắc mặt tiều tụy, thất thần đến mức đáng Khiết đứng nép bên cánh cửa, quan sát sự việc bên trong thông qua lớp kính trong suốt nhỏ, cô rủ mắt xuống"Xin lỗi mọi người."Tư Cảnh Nam đột ngột hướng mắt ra, Lộ Khiết bắt kịp tình thế mà né đi. Tư Cảnh Nam cũng không nghĩ gì nhiều, anh liền quay mặt sang an ủi mẹ Khiết đứng tựa lưng vào vách tường, sau đó một lúc cô cũng rời đi và trở Hàn viên........Hàn cửa sau, Tiểu Ninh chau mày, đi qua đi lại xung quanh khu tay vò nhau, sốt ruột lên tiếng"Tiểu thư sao đến giờ này mà chị ấy vẫn chưa về, chị ấy còn không được khỏe, ra ngoài như vậy không biết có ổn không nữa? Biết như vậy thì không nên để chị ấy đi thì hơn."Tiểu Ninh đang bận tâm suy nghĩ thì phía trước đột nhiên có tiếng còi xe ô tô, khiến cho cô nhất thời giật người lại ngày càng lo lắng, hoảng loạn"Không xong rồi, Hàn thiếu về rồi mà chị ấy vẫn chưa quay sao bây giờ?""Phịch." Lộ Khiết trèo lên bức tường đá cao vót rồi cẩn thận nhảy như vậy, Tiểu Ninh vừa mừng rỡ vừa lo lắng chạy tới vì sợ Lộ Khiết sẽ bị thương"Tiểu thư, chị có sao không?"Lộ Khiết phủi tay đứng thẳng người dậy rồi lắc đầu"Chị không sao?""Woa, chị cũng giỏi thật đấy, bức tường cao như vậy mà chị cũng trèo lên được." Tiểu Ninh tròn mắt nhìn bức tường cao vời vợi trước mắt rồi nhìn Lộ Khiết với vẻ nghi hoặc."Tài năng của chị không chỉ nhiêu đó thôi đâu, sau này có thời gian, chị sẽ cho em mở rộng tầm mắt." Lộ Khiết nhướng mày, khẽ cười rồi nói."Thật sao?" Tiểu Ninh tròn mắt, hào hứng nói."Thật.""Hay quá!" Tiểu Ninh cười cười rồi sau đó vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc"Em quên mất, Hàn thiếu về rồi!""Hả...thôi đi vào nhanh thôi!" Lộ Khiết thôi thúc nói rồi chạy nhanh vào Dương Phong chậm rãi bước vào nhà, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ màu trắng xinh xắn, anh bước lên lầu, đôi lúc lại nhìn xuống chiếc hộp mà mỉm cười rạng Dương Phong đứng trước cửa phòng của Lộ Khiết nhưng gõ cửa mãi vẫn không thấy cô ra mở thấy có điều gì đó không đúng, anh liền mở cửa và đi Dương Phong đưa mắt nhìn xung quanh phòng nhưng không thấy Lộ Khiết đâu cả, chân mày khẽ nhíu chặt lại"Bên dưới vẫn không có, vậy cô ấy đã đi đâu?"Nhìn thấy Hàn Dương Phong đứng trước cửa phòng tắm, Lộ Khiết giật thót tim."Hàn Dương Phong, sao anh lại ở đây?"Hàn Dương Phong cảm thấy kì lạ, nhìn cô đa nghi hỏi"Anh không thấy em đâu cả thì ra là ở trong em đang làm gì vậy?""À...em có hơi khó chịu nên vào tắm một chút thôi." Lộ Khiết cười cười, đáp lại câu hỏi của anh."Làm mình nghĩ nhiều rồi!" Hàn Dương Phong thầm nghĩ sau đó nhanh chóng mỉm cười, anh nắm tay cô rồi đưa cô tới ngồi lên giường, âu yếm vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của cô"Em vẫn chưa khỏe nên chạm nước vì nó sẽ ảnh hưởng đến vết thương của em đấy!""Em hiểu rồi, sau này em sẽ khắc phục."Hàn Dương Phong mỉm cười hài lòng"Được rồi, anh cho em xem cái này!" Nói xong, Hàn Dương Phong quỳ một gối xuống. Lộ Khiết nghiên đầu, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nên đành nhìn theo động tác của Dương Phong đưa chiếc hộp màu trắng trên tay mình ra trước mặt cô rồi nhẹ nhàng mở nó chiếc hộp ấy là một chiếc nhẫn sang trọng và vô cùng có hình quả nho fred leigton, xung quanh có gắn đúng hai mươi tám viên kim cương nhỏ, nó lấp lánh, trông rất đẹp và rất bắt mắt."Lộ Khiết, lấy anh nha?" Hàn Dương Phong nhìn cô ôn nhu thời, Lộ Khiết bất động trước câu nói và hành động ấy của anh, chỉ biết đăm đăm nhìn khuôn mặt đợi chờ của nên trả lời anh thế nào đây? Hít một hơi thật sâu, cô nhìn thẳng vào ánh mắt chứa chan tình cảm của anh"Hàn Dương Phong, như vậy có phải hơi nhanh không?...Em...em cần có chút thời gian để suy nghĩ."Lúc mới đầu, Hàn Dương Phong có chút ngạc nhiên, anh suy nghĩ khá đơn vì cầu hôn cô đột ngột quá nên cô hơi bất Dương Phong hiểu nỗi lòng của cô, anh liền thu chiếc hộp lại nhìn cô cười dịu dàng"Không sao? Anh có thể hiểu mà!"Lộ Khiết cúi mặt xuống, bứt bứt ngón tay, vẻ mặt áy náy nói"Hàn Dương Phong, thật sự xin lỗi!"Anh đứng thẳng người rồi nắm lấy tay cô đứng lên"Thôi, đừng suy nghĩ chuyện này đưa em ra ngoài dạo, giải khuây được không?""Được.". “Qua đêm nay...” Giọng nói của Vũ Quỳnh trong run rẩy còn mang theo nức nở rõ ràng. Hai mắt cô đỏ bừng, sương mù mông lung “Qua đêm nay, từ nay về sau chúng ta chính là... người khác đường! Cũng không còn liên hệ gì với nhau nữa!!!” Ngoài cửa truyền tới giọng hoài nghi của dì Lý “Cậu chủ?” Vũ Quỳnh gấp tới độ vội vàng đẩy Cao Hướng Dương trên người ra. *** “Dì... dì Lý ở bên ngoài...” “Đêm cuối cùng, không nên quý trọng hay sao?” Cao Hướng Dương khẽ nhếch môi. *** “Cậu chủ?” Ngoài cửa vang lên giọng hoài nghi của dì Lý một lần nữa. Vũ Quỳnh sửng sốt một lát... “Đây!” Cao Hướng Dương trả lời dì Lý. Động tác hông không hề có ý dừng lại. “Dì Lý, cháu có chút việc gấp phải xử lý, dì chờ chút đi!” Sau khi hai người sửa soạn xong hết, Vũ Quỳnh lại ngồi về trên ghế sofa, trong ngực còn ôm con heo nhỏ tên “Cậu ba” kia. Sắc mặt cô đỏ ửng, căn bản không dám nâng mắt. Mà Cao Hướng Dương vẫn mang dáng vẻ thản nhiên, giống như vừa rồi căn bản không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy. Cầm thú chính là cầm thú, chắc hẳn đối với loại chuyện này anh đã thấy quen rồi. Trong lòng Vũ Quỳnh âm thầm nghĩ, nhưng không hiểu sao lại có loại cảm xúc ghen tuông xông lên đầu. Cao Hướng Dương anh, ngoài Vũ Quỳnh cô ra, đã từng qua bao nhiêu cô gái rồi? Cửa mở ra. Dì Lý từ bên ngoài đi vào. Vừa thấy Vũ Quỳnh trong phòng, dì hơi sửng sốt, trên mặt vui mừng “Cô chủ?” “Dì Lý.” Vũ Quỳnh vội vàng đứng lên. “Ai nha! Mau để dì Lý nhìn chút! Hai năm không gặp, quả nhiên lớn lên không ít, cũng đẹp như vậy!” Dì Lý hớn hở ra mặt, kích động đến mức quan sát từ trên xuống dưới Vũ Quỳnh một lần, thấy dấu hôn rõ ràng trên cổ cô, cười ra vẻ hiểu rõ, đương nhiên cũng không vạch trần đôi trẻ tuổi này “Hai năm nay ở bên ngoài có ổn không?” “Rất tốt ạ.” Vũ Quỳnh cười gật đầu “Cuộc sống ở nước ngoài cũng không tệ.” Cao Hướng Dương im lìm ở một bên hút thuốc. Nghe cô trả lời như vậy, mày kiếm hơi nhíu chặt lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại cúi đầu hút thuốc. “Tốt là được rồi! Cháu xem cháu đi, gầy quá...” “Con gái đến tuổi nhất định đều gầy đi mà.” Vũ Quỳnh vội nói. “Ừ ừ ừ! Thế này cũng rất đẹp...” “Dì Lý, muộn rồi, cháu phải về.” Vũ Quỳnh đặt Cậu ba trong ngực lên ghế sofa. “Giờ phải đi?” Đáy mắt dì Lý thoáng hiện lên chút mất mác, lại quay đầu nhìn Cao Hướng Dương sau lưng “Cô chủ, tối nay cháu dứt khoát ở lại đây một đêm đi, vất vả lắm mới được gặp lại, đi luôn bây giờ... dì Lý thật sự không nỡ...” Dì Lý nói, còn thật sự đỏ hoe mắt. “Dì Lý, dì đừng như vậy, cũng không phải là sau này dì không còn gặp được cháu nữa.” Vũ Quỳnh cũng tỏ vẻ xúc động, vội vàng rút khăn giấy ra lau nước mắt trên khóe mắt cho dì ấy. “Đúng rồi, dì Lý, cảm ơn dì còn giữ lại quần áo giúp cháu...” Dì Lý hơi sửng sốt, lại nghiêng đầu nhìn Cao Hướng Dương đang ngồi hút thuốc sau lưng cô. Cao Hướng Dương cũng nhìn dì Lý. Trong đôi mắt thâm trầm để lộ ra tin tức, đương nhiên dì Lý đều tiếp nhận được. Dì quay đầu, cười cười, lại nói “Cô chủ, cháu hiểu lầm rồi, quần áo này không phải giữ lại cho cháu nha!” “...” Ánh mắt Cao Hướng Dương chợt lóe. “Nếu không phải ý của cậu chủ, đồ của cháu cũng...” “Vũ Quỳnh!!” Cao Hướng Dương chợt bật dậy, cắt đứt lời dì Lý nói. Dập tàn thuốc trong tay, anh cầm bàn tay còn hơi run run vì sợ của Vũ Quỳnh, đi ngay ra ngoài “Đi, đưa em về!” Vũ Quỳnh bị anh kéo ra ngoài biệt thự. “Quần áo của em là anh giữ lại?” Vũ Quỳnh còn đang ngẫm lại lời dì Lý vừa nói, hỏi anh. “Ừ!” Cao Hướng Dương cũng không giải thích, dắt Vũ Quỳnh tới garage xe dưới hầm. “Tại sao?” “Tại sao cái gì?” Cao Hướng Dương cau mày nhìn cô. “Tại sao còn muốn giữ quần áo của em lại?” Vũ Quỳnh cố chấp hỏi anh. Nhìn biểu cảm nghiêm túc trên mặt cô, Cao Hướng Dương lại khẽ cười, nụ cười kia dường như còn ẩn giấu chút châm chọc “Giữ quần áo của em lại, còn cần lý do gì đặc biệt à? Em cho rằng lý do là gì?” Anh hỏi ngược lại cô. Vũ Quỳnh mím môi, không đáp. Anh nhướng mày “Không nỡ? Giữ làm kỷ niệm? Hay là hồi ức?? Em cảm thấy em đáng để anh làm thế à?” Vũ Quỳnh cắn môi dưới, hất tay anh ra “Em không có ý này.” Cao Hướng Dương cười, mở khóa xem, ngồi lên trước, hạ kính xe xuống, nhìn cô “Lên xe đi, đừng nghĩ bậy bạ, giữ mấy bộ quần áo cho em chẳng qua là vì cảm thấy đồ của em anh không có quyền vứt đi mà thôi!” Anh nói tùy ý mà dửng dưng. Giống như những hành động này thật sự chẳng qua giống như lời anh nói... Đồ của cô, anh không có quyền vứt đi mà thôi. Trong lòng Vũ Quỳnh vẫn rung động rất lâu, không bình ổn lại được... Có vài giây phút đó, cô lại đang mong đợi điều gì. Nhận được câu trả lời của anh như vậy, cô vốn nên nhẹ nhõm thoải mái, nhưng hết lần này đến lần khác... mất mác lại rõ ràng như thế. Cô ngồi lên xe, thắt chặt dây an toàn. Bỗng, dường như lại nghĩ tới điều gì, cô quay đầu hỏi anh “Ngày em đính hôn, đoàn nhạc giao hưởng trên quảng trường là ý của anh phải không?” Dường như đối với câu hỏi của Vũ Quỳnh, Cao Hướng Dương không hề cảm thấy kinh ngạc, hỏi ngược lại cô “Quà đính hôn của em đấy, thích không?” Vũ Quỳnh ngẩn người mấy giây. Bất ngờ, anh lại trả lời thản nhiên như vậy, không che giấu chút nào. Điều này... Có phải cũng có nghĩ, trong lòng anh không có gì với cô? Nàng bỗng mở mắt, nhìn về phía trước. Cô lắc đầu “Chẳng ra sao cả, so với châu báu Hướng Tình tặng em còn kém xa.” Đối với đánh giá của cô, Cao Hướng Dương dường như không để tâm, cười cười “Phụ nữ đều nông cạn như em thì thật tốt...” Anh sẽ không cần phải cố gắng cẩn thận như vậy. Xe lái lên dốc, rời khỏi garage... Cao Hướng Dương đưa Vũ Quỳnh về nhà. Cô mới vừa xuống xe, bước xuống, đèn xe bỗng lóe lên, xe lập tức nhanh như gió phóng ra khỏi khu biệt thự, biến mất trong tầm mắt Vũ Quỳnh. ... Vào nhà, Thùy Sam còn chưa ngủ. “Tam Nhi, sao trễ vậy mới trở về? Gọi điện thoại cho con cũng không nghe, làm mẹ lo lắng cả đêm!” Thùy Sam thấy con gái về, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vũ Quỳnh lấy di động trong túi ra, quả nhiên bên trên có mấy cuộc gọi nhỡ. Cô cũng không nghe thấy. “Mẹ, con không nghe thấy...” “Được rồi, mau tắm rửa đi ngủ, muộn rồi.” “Vâng, con lên lầu trước.” Vũ Quỳnh chỉ muốn mau chóng lên lầu. Nhưng bỗng nhiên, cô bị Thùy Sam gọi lại “Tam Nhi, vừa rồi ai đưa con về?” Ánh mắt Thùy Sam dừng trên cổ Vũ Quỳnh. Nơi đó còn hiện rõ mấy vết hôn. Vũ Quỳnh vừa thấy tầm mắt mẹ mình, dường như ý thức được gì đó, chột dạ đưa tay muốn che đi dấu vết trên cổ. Sắc mặt cô đã đỏ bừng. “Con...” “Khỏi che, mẹ là người từng trải, nhìn qua cũng biết đó là cái gì.” Nghe mẹ nói vậy, gò má Vũ Quỳnh bỗng nóng bừng. “Trần Mặc đưa con về?” Vũ Quỳnh hơi sửng sốt, gật đầu, hơi chột dạ, mà nhiều hơn là áy náy “Vâng ạ...” Cô nói dối. Cô không muốn mẹ nghĩ quá nhiều, cũng không muốn bà lo lắng thay mình quá nhiều. Vẻ mặt hơi lo lắng của Thùy Sam dường như hơi hoàn hoãn một chút “Tam Nhi, Trần Mặc là một đứa bé ngoan, nếu hai đứa đã quyết định đến với nhau thì nên chú tâm, hiểu không?” “Vâng, thưa mẹ, con biết rồi.” Nghe mẹ nói như vậy, nỗi áy náy trong lòng với Trần Trần Mặc càng thêm sâu. “Mau đi nghỉ ngơi đi.” “Vâng.” Vũ Quỳnh “lạch bạch” chạy lên lầu. Vừa vào phòng ngủ, cô vô lực ngã xuống giường, cả người đau như muốn rã ra. Giữa môi giường như còn lưu lại mùi vị của anh... Mùi vị hormone thuộc riêng về anh hòa vào mùi thuốc lá nồng nặc, lúc này đang tràn ngập trong khoang miệng cô, làm sao cũng không tiêu tán bớt được... Mà cô, rõ ràng nên ghét thứ mùi này, nhưng hết lần này đến lần khác... Tim cô đã sớm không tự chủ được mà đập nhanh vì nó... “Thình thịch thình thịch...” từng nhịp, từng nhịp gõ vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô, khiến cho tất cả suy nghĩ của cô gần như đều rơi vào trạng thái bồng bềnh. Vũ Quỳnh chớp mắt mấy cái, nhìn trần nhà trắng xám trên đỉnh đầu, đôi mắt không tự giác nhiễm một tầng sương mù.

làm vợ bác sĩ chương 73