tinh mot dem voi quy ba
thûc quy dinh trong này và pháp hånh. phàn do Cong ty phié] Hoi dbng quån tri chào theo Ithùng cach thúc phù veri quy dinh cùa Dièu 14 này, Luat Ching khoán bin huóng lien quan 8. Công ty phát chúng khoán khác khi dtrqc cd dong thong qua và phù hqp vói quy dinh cúa pháp lust.
chat voi quy ba dang online gái già cần tìm trai tân gấp 2017. Powered by Create your own unique website with customizable templates. Get Started. Home clb tinh mot dem tphcm so dien thoai gai gia o tphcm 2018 cần tìm máy bay bà già trai bao bien hoa dong nai 2018 tim ban trai ha noi tam su gai gia choi phi cong tre 2018
thuc hiên các quy dinh vê vàn tai cúa Luât này còn phåi thuc hiên các quy dinh khác cúa pháp luât có liên quan. Ðiôu 78. V an tåi hành khách ctuòng thúy nQi dia l. Vân t.ái hành khách dttòng thúy nQi dia gôm các hình thúc sau dây: a) V an tåi hành khách theo tuyên cô€
MC gây sốc vì có thể nhận 'tình một đêm' với quý bà để có tiền. Gây tranh cãi với câu trả lời sẵn sàng qua đêm với một phụ nữ lớn tuổi để có tiền trang trải nợ nần chữa bệnh cho mẹ, MC Anh Huy cho rằng đây là câu chuyện về chữ "hiếu".
Kiêm tra viêc tuân thü các quy chê' trong nQi bô công ty và kién nghi bô' sung, süa dði mot sô' quy chð, quy trình. Phõi hqp vói các dcn vi chúc näng trong Công ty ti6n hành viêc kiêm tra hoat dêng cúa các Công ty con, nhäm täng cuðng công tác quån lý cúa Công ty dõi vói các dcn vi này.
Site De Rencontre Femme Agée Gratuit. Quán bar là nơi tụ tập của các công tử ăn chơi , thanh niên đến đây dùng tiền mua thú vui thỏa mãn dục vọng của mình. Trong góc tối của quán bar, một người đàn ông đang đứng hút thuốc, sau khi nhả khói anh ta cất giọng lạnh lùng " Bà có chắc đây là hàng còn nguyên không? " Người phụ nữ lắp bắp nói " Dạ vâng, tôi đảm bảo đây là hàng nguyên, thân vẫn là xử nữ , cô gái này không phải là người trong ngành, cô ta... chỉ là đang kiếm tiền đóng viện phí cho em trai mà thôi! " Người đàn ông đó rít một hơi thuốc ánh mắt lạnh lùng, trong góc tối ánh lửa của điếu thuốc phát ra ánh sáng , người đàn ông nói " Câu nói này bà đâu phải nói một lần?? Bà có biết Tống tổng không bao giờ đụng vô hàng đã qua sử dụng mà?? Vậy mà bà ăn gan trời rồi nên mấy lần trước lại đưa đến hàng qua sử dụng cho Tống tổng?? " Người phụ nữ hoảng hốt nói " Vâng vâng là lỗi của tôi...nhưng... lần này tôi chắc cô ta là xử nữ mà! " " Được tốt nhất đúng như lời bà nói, cô ta là xử nữ nếu không...cái quán bar này và bà sẽ biến mất vĩnh viễn ở cái thành phố D này! " Người đàn ông nói xong liền rời đi. Người phụ nữ đứng đó đưa tay lau mồ hôi, sắc mặt xanh xao. " Bà chủ bây giờ đưa cô gái đó đến đâu ạ? " Một tên áo đen đứng một bên cung kính hỏi. Người phụ nữ nói " Đưa lên căn phòng VIP trên lầu ba, à còn nữa chuẩn bị cho Tống tổng một chai rượu thượng hạng ." " Dạ rõ !" Tên áo đen đi vào trong dắt cô ra Âu Dương Đình Đình đang ngồi trong phòng chờ, hai bàn tay vì lo lắng mà nắm chặt vào nhau, gương mặt nhỏ trắng bệch. Cánh cửa bị đẩy ra, người phụ nữ lúc nãy bước vào, cô đứng bật dậy, hai tay nắm chặt vào nhau. " Đình Đình em không cần hoảng sợ như vậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi , em cứ nghĩ đến em trai của em đang ở trong bệnh viện cần tiền thay tim là được! " Người phụ nữ nhẹ giọng nói. Cô cũng không nói gì chỉ gật đầu , sau đó có người đàn ông dẫn cô đi ra ngoài, đến góc ở cầu thang tầng hai cô được một người đàn ông khác dẫn đi, gương mặt hoàn hảo, từ đôi mắt đến sóng mũi sau đó đến bờ môi đều toát lên vẻ đẹp. Chỉ có cô và anh ta đi trên hành lang rộng lớn, bước chân anh ta rất dài, một bước của anh ta bằng hai bước của cô, khiến cô đi mà cứ như chạy. Lúc sau cô mới lên tiếng " Tiên sinh... anh có thể đi chậm một chút có được không?? " Người đàn ông đó dừng lại , thấy trán cô đổ rất nhiều mồ hôi, anh ta mới gật đầu đi cố gắng đi chậm lại. " Cô tên là gì?? " Người đàn ông đó hỏi, giọng lạnh lùng. Cô không ngờ anh ta lại nói chuyện với mình, nên lắp bắp đáp " Âu Dương... Đình... Đình! " Người đàn ông gật đầu , hai người cứ im lặng cho đến khi đứng trước cửa căn phòng 1964 . " Cô mau vào bên trong đi, tốt nhất nên ngoan ngoãn nếu không người chịu thiệt chắc chắn là cô! " Người đàn ông đó nói xong đưa tay mở cửa phòng. Cô bước vào, căn phòng tối không bật đèn cánh cửa dần dần khép lại , trong phòng tĩnh lặng đến độ cô còn nghe thấy tiếng thở của mình , cô nhẹ giọng lên tiếng " Có ai không?? " Khi cô vừa dứt lời, đèn trong phòng được bật lên, khiến cô giật mình ánh mắt vô thức lướt khắp phòng, đập vào mắt cô là bóng lưng rắc chắc những múi cơ bắp cuồn cuộn, người đàn ông đó cởi trần ngồi lên chiếc ghế gần cửa sổ. Nghe tiếng của cô, người đàn ông từ từ quay người lại, ánh mắt màu nâu đặc biệt của anh ta toát lên sự lạnh lùng và tà mị , sóng mũi cao và bờ môi hơi nhếch lên , anh ta đang nhàn nhã thưởng thức rượu ánh mắt không ngừng lướt dọc trên cơ thể cô. Cô khó chịu nhìn ánh mắt của anh ta , nó cứ như xuyên qua lớp vải nhìn thấy hết cơ thể cô vậy. " Tống...tổng chúng ta, có thể... bắt đầu được chưa? " Cô cố gắng đè xuống cảm xúc, lên tiếng hỏi. Em trai của cô bệnh tim từ nhỏ, nhưng bây giờ bệnh tim lại tái phát càng nguy hiểm hơn, nếu không thay tim sớm như vậy có thể sẽ mất mạng nhưng tiền phẫu thuật lên tới ba trăm triệu, con số quá lớn khiến cô thật sự suy sụp phải cắn răng đi vào bước đường cùng này. " Cô gấp đến như vậy sao?? " Người đàn ông đó cuối cùng cũng lên tiếng, anh ta uống hết rượu trong ly xong từng bước từng bước tiến lại gần cô. " Tôi...tôi " Cô lắp bắp nói không nên lời, gương mặt ửng đỏ không dám nhìn cơ thể của anh ta. Anh ta đứng trước mặt cô đưa tay ôm eo cô, cuối thấp đầu thì thầm " Đêm nay tôi muốn cô tự chủ động, vậy thì cuộc chơi của tôi sẽ thêm phần vui vẻ! " Anh ta nói xong đi đến ngồi lên đầu giường, lấy ra vỉ thuốc và một cái hộp màu đỏ quăng về phía mép giường. Cô cố kím nèn nước mắt, hai tay bấu chặt vào nhau trong lòng tự cười khổ người như anh ta dùng tiền để chà đạp người khác thì làm gì có chuyện để cho người phụ nữ khác mang thai con của mình mà cô cũng không muốn mang thai con của anh ta. Cô bước đến cầm lấy vỉ thuốc lên, trên đó điền dòng chữ gì cô không đọc không hiểu, đây không phải thuốc tránh thai , cô nhìn anh miệng hỏi " Đây là thuốc gì? " Anh ta nhếch môi lên, thờ ơ trả lời " Thuốc kích dục, em không biết sao?? Tôi đã nói đêm nay em muốn lấy tiền từ tay tôi thì...phải chủ động , nếu em khiến tôi không hài lòng thì đừng hòng có một đồng!!! Mà còn nữa em đã bước chân vào con đường này thì đừng giả vờ ngây thơ nhìn bộ dạng của em tôi lại thấy buồn cười. " Một sự chua xót tràn lên mũi cô khiến sóng mũi cô cay cay, ánh mắt đỏ lên. Cô không thể khóc, không thể. Cô nuốt nước mắt trở lại vào trong cầm hộp màu đỏ lên, dòng chữ * DUREX * nổi bật hiện lên trong ánh mắt cô. Cô khó hiểu nhìn anh ta. Anh nhích người đến nâng cằm cô, giọng nói tà mị " Em nghĩ em xứng đáng mang thai con của tôi à?? Mau tự tay mang vào cho tôi! " Cô hốt hoảng nhìn anh ta , hai gò má đỏ lên , cô nói " Anh...anh tự đeo đi, tôi.. tôi không " " Tôi nói rồi tôi muốn em chủ động trong mọi việc! " Anh lạnh lùng nói, đôi mắt màu nâu hiện lên sự không vui . Cô tiến lại gần, hai mắt nhắm lại từ từ đưa tay cởi bỏ đai lưng của anh, sau đó từ từ đưa tay kéo quần âu của anh ra... Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại
Quốc vốn xuất thân nông thôn nhưng lại không có tính chịu thương chịu khó như những anh chàng sinh ra từ làng khác. Học đại học năm thứ 2, cậu đã nhiễm thói ăn chơi đua đòi nơi phố thị. Vốn ham chơi nhác làm nên Quốc lúc nào cũng trong tình trạng thiếu trước hụt sau. Cứ đầu tháng được xả láng vài bữa thì giữa tháng đã cạn sạch tiền. Vay mãi rồi bạn bè cũng ngao ngán không muốn cho vay nữa. Quốc chán nản bỏ bê học hành rồi xin đi làm phục vụ quán cà vào làm ngày đầu, Quốc đã được ông chủ để ý. Sau một tuần làm việc nhận ra bản chất của Quốc, anh ta mới bắt đầu ngỏ ý muốn Quốc làm trai bao cho một bà sồn sồn lắm tiền nhiều của nhưng đã ly dị thói ăn chơi, lại lười làm Quốc được giới thiệu cho một công việc khá nhàn nhã. Chỉ tốn một chút sức lực nhưng lại thu về món lợi nhuận khổng lồ. Quốc đã nhận lời minh họa InternetĐể "được giá", anh ta khuyên Quốc trước hết nên đi tút lại thân hình cho hấp dẫn. Gương mặt thì điển trai sẵn, chỉ có cơ thể hơi ốm do ăn uống không được đầy đủ lại lười lao động. Anh ta trả trước cho Quốc một khoản kha khá để anh tập gym và ăn uống cho đủ chất để có một thân hình khỏe khoắn một tháng được tập luyện và ăn uống thoải mái, Quốc đẹp ra hẳn. Quốc đến gặp người đàn ông kia để nhận “công việc”. Anh ta cho Quốc số điện thoại của một người đàn bà rồi dặn là tối nay sẽ có người gọi và hẹn gặp hí hửng chuẩn bị cho buổi hẹn, ăn mặc bóng loáng và xịt nước hoa thơm phúc. Đúng 8 giờ tối thì có một người phụ nữ gọi cho cậu. Hỏi là Quốc đứng ở đâu để bà ta đến 10 phút sau khi nói địa chỉ, một chiếc ô tô đã đổ trước mặt Quốc. Người đàn bà khoảng 50 tuổi ăn mặc diêm dúa trông có vẻ rất giàu có mỉm cười nhìn Quốc "Quốc phải không? Thúy đây. Lên xe đi". Quốc hơi sững người nhưng cũng kịp nhớ đến những “công việc” của mình nên vội vàng lên minh họa InternetNgười đàn bà chẳng chút e ngại nhìn Hòang từ đầu đến chân "Được đấy! Quốc bao nhiêu tuổi?" "em 20 ạ". Quốc hơi ngập ngừng. Người đàn bà có vẻ từng trải "không cần phải xưng em với Thúy. Cứ xưng anh em cho ngọt ngào. Tuổi trẻ thế này chắc sung sức lắm". Câu nói của người phụ nữ luống tuổi làm Quốc thoáng chút bối rối. Nhưng nghĩ đến số lợi nhuận hời thu được như lời người đàn ông kia nói, Quốc cố giữ tự tin và tỏ ra tình tứ ngay lập tức "Quốc biết rồi. Thúy muốn đi đâu?". "Thúy chở Quốc đến bar. Chắc không ngại chứ hả?". "Tưởng gì, Quốc đến đó suốt", Quốc nói khả thoải mái. "Vậy thì tốt rồi". Người đàn bà cười có vẻ bí hiểm rồi vùng tay ôm cổ Quốc hôn vào má cậu nói thật, anh ta cũng từng đi bar rất nhiều lần. Nhưng lần này thì khác, người phụ nữ dẫn anh đi đến một nơi rất sôi động. Bà ta giới thiệu Quốc với rất nhiều người bạn. Toàn là những người phụ nữ kiểu tuổi như bà, mặt trát đầy son phấn nhưng không thể che nổi nét già nua trên gương mặt. Họ uống bia rồi ăn nói lả lướt, tay chân đụng chạm vào những người khác giới một cách thản nhiên khiến Quốc hơi rờn hôm đó, Quốc uống cũng kha khá. Người phụ nữ tên Thúy đề nghị chở Quốc đến khách sạn. Đương nhiên chuyện này ắt phải xảy ra như trong dự kiến. Quốc đồng ý không một chút do mở cửa phòng khách sạn, Quốc hoảng hồn khi người phụ nữ ôm chầm lấy cậu. Quốc chưa kịp trở tay thì bà ta đã đẩy Quốc xuống giường rồi chồm lên người cậu, lột sạch quần áo Quốc trong chớp mắt. Chẳng ngại ngần, bà ta cũng tự lột quần áo mình trước mặt anh để lộ thân hình xập xệ ngấn mỡ. Cái tuổi hồi xuân lại lâu không được thỏa mãn, gặp trai trai trẻ tuổi đôi mươi khiến bà ta như con hổ đói chẳng kịp để Quốc phục 4 hiệp, Quốc mệt rã rời còn bà ta thì trông có vẻ đang còn sung sức lắm. Chân tay mỏi rũ, Quốc đang định đứng dậy mặc đồ thì thấy bà ta đang gọi điện cho ai đó. Một lúc sau đã thấy 2 người bạn của bà ta gõ cửa. Chẳng chút ái ngại, người phụ nữ nói chuyện một cách suồng sã "được lắm! Cậu chàng này có vẻ sung sức lắm đấy. Giờ đến phần các bà. Lo mà hưởng thụ đi nhé". Câu nói của người đàn bà khiến Quốc bừng tỉnh hẳn. Cậu hớt hải vớ chiếc quần mặc tạm rồi phi ngay ra cửa rồi chạy mất lẽ sau cuộc “vào nghề” đầy kinh hãi này, chắc chắn chẳng bao giờ cậu muốn quay lại để được “nhàn nhã” cái thân như người đàn ông kia đã nói nữa.
Vũ Niên Dương tỏ ý muốn đưa cô về, nhưng lại bị từ chối. Thực ra Âu Dương Đình Đình vốn muốn đến một nơi nên bắt taxi. Tại nghĩa trang, giờ này đang là giữa trưa cũng ít ai lui tới, cô đi chậm rãi trên tay cầm hai bó hoa cúc trắng Âu Dương Đình Đình đã mua lúc nãy. Vào sâu bên trong, có hai phần bia mộ nằm cạnh nhau. Trên hai tấm bia khắc tên - Âu Dương Trấn, tấm còn lại khắc Đình Phùng Thu. Phía trên còn để hai bức ảnh trắng đen của người đàn ông và người phụ nữ dù ảnh đã cũ nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp tuyệt mĩ của hai người. Âu Dương Đình được thừa hưởng vẻ đẹp đến từ mẹ nhưng cô lại có đôi mắt sắc bén giống ba mình. Cô rút chiếc khăn trong túi lau hai tấm bia, ánh mắt thoáng vẻ hiu quạnh. " Ba mẹ cô đến thăm hai người đây. " Âu Dương Đình Đình nhìn vào hai tấm bia, lẩm bẩm nói. " Đình Vũ đã khỏi bệnh, lần sau con dẫn nó đến thăm ba mẹ. " Âu Dương Đình Đình vẫn nói, đáp lại cô là một không gian yên lặng, kí ức cô quay trở lại hồi còn nhỏ cả nhà bốn người đang sống vui vẻ, ba hay cõng cô và Đình Vũ đi khắp sân mỗi khi ông không có vụ án, nụ cười ấm áp hiền từ của ông và ánh mắt dịu dàng của mẹ luôn khắc ghi trong tâm trí cô. Cô lặng lẽ đưa tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ mình , hình bóng của Tống Diễn Thần hiện lên trong đầu cô " Liệu con có đang đi đúng hướng không? " Âu Dương Đình Đình biết một khi đã dính vào Tống Diễn Thần sau này cô sẽ phải trả giá đắt . Ngồi một hồi lâu, cô hít sâu một hơi điều chỉnh lại cảm xúc, nhổ những cộng cỏ xung quanh ngôi mộ rồi đứng lên. Lúc cô xoay người phía sau lưng cô xuất hiện một đôi giày da của nam có chút hoảng hốt. Cô ngẩng đầu thấy người đàn ông ấy cũng đang nhìn cô, gương mặt điển trai còn đeo chiếc kính màu đen dưới ánh nắng toát lên một sự ấm áp . Nhưng đây là nghĩa trang, anh ta xuất hiện không một động tĩnh làm cô có chút giật mình. Nhìn anh ta có chút quen quen, anh ta gỡ kính ra cô liền nhớ ra đây là người đàn ông lần trước trong buổi tiệc đã va trúng cô ở hành lang - Ngụy Sơ Minh. Có điều gặp anh ta ở đây cô có hơi bất ngờ, cô cười " Trùng hợp quá, anh Ngụy! " Ngụy Sơ Minh thấy cô đã nhận ra mình, đôi mắt hiện lên ý cười " Không ngờ cô còn nhớ tôi, tôi không làm cô hoảng sợ đó chứ? " Ngụy Sơ Minh vốn đang đi thăm mộ lại không ngờ gặp cô ở đây, lần trước trong buổi tiệc anh ta không hiểu sao khi nhìn thấy cô anh đã thấy cô có gì đó rất đặc biệt nên anh ta mãi không quên được. " Với nơi dành cho người đã khuất như vậy, anh đi không một tiếng động như vậy có thể hù chết người đấy! " Âu Dương Đình Đình đùa một chút, nụ cười trên môi càng tươi hơn . Ngụy Sơ Minh bị nụ cười của cô làm cho ngây người, cô cười rất đẹp nụ cười của cô rất thuần khiết hàm răng trắng sáng, anh ta nói " Cô cười rất đẹp đấy !" Âu Dương Đình Đình chợt ngẩn người, hình như đã rất lâu rồi chưa có ai khen cô cười đẹp, lúc nhỏ ba mẹ cô cũng hay khen cô có nụ cười rất hồn nhiên nhưng biến cố xảy ra cướp mất be mẹ cô cũng cướp luôn nụ cười cô. " Cảm ơn! " Cô có chút bối rối gật đầu , nhìn đồng hồ " Nếu không có gì, tôi về trước nhé! " Âu Dương Đình Đình đeo túi xách lên vai đi lướt qua người Ngụy Sơ Minh, anh ta đột nhiên nói " Khoan đã...để tôi đưa cô về. Dù gì ở đây cũng vắng người rất khó bắt xe. " Dù gì đây cũng là nghĩa trang nên rất ít xe chạy vào, cô ngẫm nghĩ rồi gật đầu " Cảm ơn anh , Ngụy tiên sinh !" Trong mắt cô, Ngụy Sơ Minh tạo ấn tượng rất tốt bề ngoài trẻ trung bên trong lại ấm ấp tính cách ôn hòa nhã nhặn , nhìn sơ qua anh ta cũng là người có địa vị, từ đôi giày đến chiếc đồng hồ trên người anh ta cũng là món đắt tiền . Ngụy Sơ Minh mở cửa xe cho cô, sau đó vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái khởi động xe " Sau này cô đừng gọi tôi là Ngụy tiên sinh nữa, cứ gọi là tên tôi là được! " Âu Dương Đình Đình hờ hững nói " Được! " Những hàng cây bên đường bị bỏ lại phía sau , Ngụy Sơ Minh lên tiếng " Cô và Tống Diễn Thần có quan hệ gì với nhau vậy ? " Âu Dương Đình Đình không biết giữa anh và cô có mối quan hệ như thế nào nữa, tình nhân chăng hay anh là mục tiêu của cô? " Tôi chỉ là công cụ ấm giường của anh ta! " Ngụy Sơ Minh thấy cô nói thẳng ra cũng sững lại nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ điềm tĩnh ,trong lòng anh nhói lên một cái " Vậy cô có yêu anh ta không ?" Câu hỏi của Ngụy Sơ Minh như mũi tên nhọn đâm vào tim cô, đó cũng là câu hỏi cô vẫn chưa có đáp án, liệu cô có yêu anh không? " Vậy nếu tôi nói yêu thì làm sao? " Âu Dương Đình Đình hỏi lại. " Nếu cô nói yêu, tôi sẽ chúc cô hạnh phúc nhưng nếu không thì cô đừng nên dính liếu đến Tống Diễn Thần nữa, anh ta không phải là người tốt. " Ngụy Sơ Minh thấy đèn đỏ, dừng xe lại nhân tiện xoay người nhìn cô, ánh mắt cực kì nghiêm túc. Âu Dương Đình Đình nhìn thẳng vào mắt anh ta " Tôi cũng không phải là người tốt . Những chuyện tôi làm anh sẽ không ngờ tới đâu. " Một lần nữa, Ngụy Sơ Minh bị câu nói của cô làm cho sững người, khóe miệng cong lên " Nhưng nếu tôi nói lỡ thích người không tốt như em thì làm sao? " Âu Dương Đình Đình bật cười " Anh thật biết đùa . " Nói xong cô không nhìn anh ta nữa, ánh mắt dừng ở ngoài đường. Ngụy Sơ Minh thoáng buồn bã thấy cô lảng tránh nên anh ta cũng không tiếp tục chủ đề này nữa tập trung lái xe . Trên đường đi cô chỉ mở miệng nói với anh địa chỉ, còn lại cả hai đều im lặng. Dừng xe trước cổng biệt thự, Âu Dương Đình Đình mở cửa xe xuống " Cảm ơn anh! " " Đừng khách sáo, sau này mời tôi một bữa là được! " Ngụy Sơ Minh cười khẽ. " Được thôi, tạm biệt? " Cô đóng cửa xe lại, đi thẳng vào trong đến khi cô vào trong nhà thì Ngụy Sơ Minh mới lái xe rời đi. Âu Dương Đình Đình vốn nghĩ Tống Diễn Thần chưa về nhưng khi thay dép xong cô lại thấy anh đi từ trên lầu xuống. " Em đi gặp Ngụy Sơ Minh à? " Giọng nói anh trầm ấm khàn khàn. Hai tay nắm chặt túi xách " Chỉ vô tình gặp nhau, nên anh ta đưa tôi về !" Tống Diễn Thần đi đến trước mặt cô, thân hình to lớn đứng trước mặt cô ánh mắt thăm dò , Âu Dương Đình Đình hoảng hốt, muốn tránh ánh mắt của anh nhưng đôi mắt sâu thẳm của anh khiến cô say đắm, mùi hương quen thuộc của anh bọc lấy cơ thể cô. Cô muốn cúi đầu nhưng anh bất ngờ cúi xuống, tay giữ lấy gáy cô đặt môi anh lên đôi môi đỏ mọng của cô. Nụ hôn ập tới bất ngờ, túi xách trong tay cô rơi xuống. Cũng không phải là cô và anh chưa từng hôn nhau, nhưng nụ hôn này của anh rất dịu dàng lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô trêu đùa hút hết mật ngọt trong khoang miệng cô, hai gò má cô bất đầu đỏ lên. Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, anh cắn vào môi dưới cô một cái khiến cô khẽ kêu lên một cái sau đó anh buông cô ra. Đôi môi của Âu Dương Đình Đình có chút sưng đỏ còn bị tróc miếng da máu dần hiện lên. Tống Diễn Thần đưa tay lau vết máu trên môi cô " Sau này không được phép gặp cậu ta nữa! " Giọng nói của anh vẫn rất mềm mượt tựa như lông vũ nhưng lại có chút mệnh lệnh không thể phản kháng, lúc anh nhìn thấy cô bước ra từ xe của Ngụy Sơ Mình trong lòng liền khó chịu. " Sao anh bảo hôm nay về trễ? " Âu Dương Đình Đình nhặt túi xách lên , bây giờ vẫn chưa đến chiều tối mà anh đã về. " Công việc kết thúc sớm hơn dự tính! " " Tôi lên thay đồ đã! " Âu Dương Đình Đình gật đầu sau đó đi thẳng lên lầu. Cô đóng cửa phòng lại, lấy tay sờ lên môi mình, hơi ấm của anh còn lưu lại trên đó khiến tim cô đập loạn nhịp. Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy cả thân thể đau nhức, khắp người đều là dấu hôn hồng hồng xanh xanh. Âu Dương Đình Đình lê thân thể đau nhức vào nhà vệ sinh , đứng dưới vòi nước cô ra sức chà rữa thân thể nhưng do cô chà quá mạnh làn da trắng đỏ ửng lên. Cô tắm xong đứng trước gương nhìn từng giọt nước chảy dọc trên cơ thể mình, những dấu hôn càng nổi bật hơn . Sau khi mặc quần áo gọn gàng, cô mở cửa đi ra ngoài , người đàn ông trên giường vẫn còn ngủ, khuôn mặt của anh ta vô cùng thỏa mãn sau một đêm hoan ái, cô chỉ lướt mắt qua xong thu dọn đồ mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài người phụ nữ lúc tối qua đã đứng chờ sẵn thấy cô bước ra nhanh chóng tiến lại . " Đình Đình tiền của cô đây, mau cầm đến bệnh viện đóng tiền cho em trai cô đi ." Âu Dương Đình Đình gật đầu , tay nắm chặt cọc tiền " Cảm ơn ,tôi đi trước !" Dáng người nhỏ bé của cô biến mất sau góc hành lang, người phụ nữ lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm sau đó cũng đi làm việc của mình. [...] Âu Dương Đình Đình chạy đến bệnh viện với số tiền người phụ nữ đã đưa. Cô lao nhanh vào phòng làm việc của vị bác sĩ, giọng nói gấp gáp " Bác sĩ tôi có tiền ở đây rồi, xin bà hãy nhanh chóng phẫu thuật cho em trai tôi...tình trạng em ấy tệ lắm rồi... xin bà! " Cô gấp đến nỗi nước mắt trực trào rơi xuống hai bàn tay đan chặt vào nhau. " Cô hãy bình tĩnh đi, cô đóng tiền chúng tôi sẽ phẫu thuật ngay thôi, đó là nghĩa vụ của chúng tôi. " Vị bác sĩ cũng đứng lên an ủi cô, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiến hành phẫu thuật. " Nhưng tôi thấy cô rất khó khăn khi ở cùng với em trai và gia đình không bên cạnh vậy số tiền này cô kím ở đâu ra nhanh thế?? " Bác sĩ lấy làm lạ hỏi cô. Cô ấp úng, cố né tránh ánh mắt của bác sĩ " Tôi...tôi đi vay mượn của người khác. " Sau đó cô vô thức đưa tay lên kéo lại cổ áo, dù cô che lại rất nhanh nhưng mấy dấu hôn trên cổ đã lọt vào mắt vị bác sĩ đó, dù gì vị bác sĩ cũng là người từng trải nên bà ấy không quan tâm lắm chỉ gật đầu xong đi ra ngoài, các y tá nhanh chóng chuẩn bị phòng để phẫu thuật. Cô đang thẩn thờ ngồi ở hành lang, thì có một người y tá lại vỗ vai cô " Thưa cô, tiền cô đóng chỉ đủ phẫu thuật ghép tim, còn tiền nhập viện điều trị sau khi phẫu thuật hoàn tất và mọi vấn đề chi tiêu khác, hiện tại cô cần đóng cho bệnh viện thêm ba mươi triệu nữa mới đủ, vậy bao giờ cô có thể đóng vậy?? " Cô đứng bật dậy, lắp bắp nói " Cần thêm ba mươi triệu nữa sao?? Tôi...tôi " Kiếm số tiền phẫu thuật thôi cô đã đánh mất bản thân mình, vậy mà bây giờ cô kím đâu ra số tiền đó đây?? " Cô có thể cho tôi ba ngày nữa được không?? Ba ngày nữa tôi sẽ... đóng đủ cho bệnh viện. " Âu Dương Đình Đình nhẹ giọng cất tiếng. Người y tá có vẻ khó xử nhưng nhìn bộ dạng của cô cũng đành đồng ý gật đầu , quay lưng rời đi. Âu Dương Đình Đình bất lực ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo trên hành lang, hai tay nắm chặt vào nhau , số tiền lớn như vậy trong ba ngày làm sao cô có thể kím ra, nhưng hình ảnh em trai đang đau đớn nằm trong phòng phẫu thuật hiện lên trong đầu cô, em trai chính là người thân duy nhất của cô trên đời này, trước khi mất mẹ cô đã dặn cô không bao giờ bỏ rơi em trai mình và cô không muốn thất hứa với mẹ... Đắn đo một hồi Âu Dương Đình Đình rút điện thoại ra bấm một dãy số , không đợi bên kia lên tiếng, cô đã kiên định nói " Bà có thể giúp tôi sắp xếp một lần nữa được không?? Em trai tôi...cần có tiền đóng các khoảng về sau nên cần thêm ba mươi triệu! " Đầu dây bên kia suy nghĩ một chút đành nhận lời " Được! " [...] Tống Thị! Ở trên tầng 80 của Tống thị, một người đàn ông mặc vest đen ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc , trước mặt là một bản báo cáo tài chính dày cộp. Sau khi lật đến trang cuối cùng, Tống Diễn Thần đặt bút ký tên lên bản báo cáo. " Tháng này doanh thu tốt hơn tôi mong đợi được rồi cậu đi ra ngoài làm việc đi. " Anh nhàn nhạt cất lời , tay rút điếu thuốt từ bao thuốc ra đưa lên miệng châm lửa. Sau khi người nhân viên đi ra ngoài Cố Trạch bước vào , anh ta cũng mặc một bộ vest đen, gương mặt không chút cảm xúc. " Lão đại, tôi đã điều tra rõ cô gái tối qua tên là Âu Dương Đình Đình năm nay 23 tuổi hiện vẫn chưa có công việc ổn định, ba mẹ mất sớm với lí do không thể điều tra được, chỉ còn một người em trai đang mắc bệnh tim hiện đang phẫu thuật tại bệnh viện !" Cố Trạch lên tiếng, hai tay anh ta đút vào túi quần. Tống Diễn Thần rít một hơi thuốc, sau đó nhả ra một làn khói mờ khó có thể nhìn ra anh đang nghĩ gì, lát sau anh lên tiếng " Được rồi cậu cứ quan sát kĩ cô ta cho tôi , cô ta có việc gì cứ báo lại với tôi! " " Còn một chuyện nữa, người phụ trách quán bar đó vừa báo lại với tôi cô ta đang cần tiền và nhờ họ sắp xếp ngủ với một người vào tối ngày mai, bệnh viện đang thu thêm ba mươi triệu nữa, lão đại có muốn tôi làm gì không?? " Cố Trạch cũng rút điếu thuốc ra đưa lên miệng châm lửa. Tống Diễn Thần không vội lên tiếng, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô nằm dưới thân mình miệng rên rỉ, thân thể vặn vẹo do bị sự điều khiển của thuốc kích thích, cơ thể cô mềm mại như nước và cảm giác khít chặt đó khiến anh khó có thể kìm chế, nhưng nghĩ đến cô lại nằm dưới thân của tên khác anh lại có chút không vui . " Đồ của tôi vẫn chưa chơi chán thì ai dám động tới?? Kẻ nào dám cướp đồ của tôi thì sẽ lãnh đủ hậu quả! " Anh lạnh lùng nói, anh liếc mắt qua khung cảnh bên cửa kính nhìn xuống dưới sau đó nói tiếp " Cậu biết làm gì rồi chứ?? " Cố Trạch cung kính nói " Tôi rõ rồi, lão đại tôi đi trước! " Sau khi Cố Trạch ra ngoài, Tống Diễn Thần đứng dậy đi đến bên cửa kính nhìn xuống bên dưới, mọi thứ bên dưới lọt vô tầm mắt anh nhỏ như con kiến đang di chuyển. Âu Dương Đình Đình tôi còn chưa chơi chán cô thì kẻ nào dám động tới tôi sẽ giết kẻ đó. Định mệnh của cô chính là Tống Diễn Thần tôi! Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại
tinh mot dem voi quy ba